Jesse Owens được coi là một trong những vận động viên chạy nước rút vĩ đại nhất mọi thời đại. Tại Thế vận hội 1936, ông đã lập kỷ lục đáng kinh ngạc là người đầu tiên giành chiến thắng trong bốn lần chạy nước rút. Jesse Owens về nhất ở các nội dung 100m, 200m, 400m tiếp sức và nhảy xa.
Chiến thắng của Owens còn đáng khen hơn ở chỗ, đó là thành tích của một cầu thủ da đen xuất thân từ một gia đình nô lệ nghèo. Đó là một đòn giáng mạnh vào Đức Quốc xã, những kẻ cố gắng sử dụng Thế vận hội cho các mục đích chính trị để bộc lộ tính ưu việt của các dân tộc Đức. Owens viết trong cuốn tự truyện của mình: “Vào những năm 1830, tổ tiên của tôi bị bán làm nô lệ ở Mỹ, nơi mọi người tin rằng họ có thể sở hữu con người. Vào tháng 8 năm 1936, tôi đã chiến đấu và chiến thắng Adolf Hitler, người tin rằng tất cả các chủng tộc khác nên thuộc về anh ta và người Aryan.”
Còn một lý do nữa khiến chiến thắng của Owens thật đẹp. Đó là nhờ một giai thoại mà người ta thấy rõ về tinh thần fair-play, bản chất của Thế vận hội.
Vào thời điểm đó, Owens đang đứng trước bờ vực bị truất quyền thi đấu vì phạm lỗi trong cả hai lần cố gắng trong vòng loại nhảy xa. Tuy nhiên, Luz Long vận động viên người Đức, người đang cạnh tranh huy chương vàng với Owens, đã đưa ra lời khuyên cho đối thủ của mình mà không chút do dự. Ý tưởng là bắt đầu nhảy bật lên sớm hơn để có đủ khoảng cách cần thiết. Nghe theo lời khuyên này, Owens đã vượt qua vòng sơ loại và cuối cùng giành huy chương vàng môn nhảy xa.
Vào thời điểm đó, Hoa Kỳ và Đức đang trong giai đoạn đối đầu chính trị khó khăn. Tuy nhiên, tinh thần fair-play, cái gọi là tinh thần Olympic, vẫn tồn tại và lay động nhiều người. Long và Owens được cho là đã duy trì tình bạn sau chiến tranh và cho đến khi họ qua đời.
Chiến thắng của Owens còn đáng khen hơn ở chỗ, đó là thành tích của một cầu thủ da đen xuất thân từ một gia đình nô lệ nghèo. Đó là một đòn giáng mạnh vào Đức Quốc xã, những kẻ cố gắng sử dụng Thế vận hội cho các mục đích chính trị để bộc lộ tính ưu việt của các dân tộc Đức. Owens viết trong cuốn tự truyện của mình: “Vào những năm 1830, tổ tiên của tôi bị bán làm nô lệ ở Mỹ, nơi mọi người tin rằng họ có thể sở hữu con người. Vào tháng 8 năm 1936, tôi đã chiến đấu và chiến thắng Adolf Hitler, người tin rằng tất cả các chủng tộc khác nên thuộc về anh ta và người Aryan.”
Còn một lý do nữa khiến chiến thắng của Owens thật đẹp. Đó là nhờ một giai thoại mà người ta thấy rõ về tinh thần fair-play, bản chất của Thế vận hội.
Vào thời điểm đó, Owens đang đứng trước bờ vực bị truất quyền thi đấu vì phạm lỗi trong cả hai lần cố gắng trong vòng loại nhảy xa. Tuy nhiên, Luz Long vận động viên người Đức, người đang cạnh tranh huy chương vàng với Owens, đã đưa ra lời khuyên cho đối thủ của mình mà không chút do dự. Ý tưởng là bắt đầu nhảy bật lên sớm hơn để có đủ khoảng cách cần thiết. Nghe theo lời khuyên này, Owens đã vượt qua vòng sơ loại và cuối cùng giành huy chương vàng môn nhảy xa.
Vào thời điểm đó, Hoa Kỳ và Đức đang trong giai đoạn đối đầu chính trị khó khăn. Tuy nhiên, tinh thần fair-play, cái gọi là tinh thần Olympic, vẫn tồn tại và lay động nhiều người. Long và Owens được cho là đã duy trì tình bạn sau chiến tranh và cho đến khi họ qua đời.
Thực tế, trong lịch sử Thế vận hội Olympic, không phải những kỷ lục vĩ đại với hàng chục huy chương vàng hay những màn biểu diễn ngoạn mục mới khiến mọi người trên thế giới xúc động nhất mà là những khoảnh khắc khi ước mơ và mồ hôi của các vận động viên từ khắp nơi trên thế giới được thăng hoa và cùng tạo nên tinh thần Olympic.
Từ tinh thần cạnh tranh công bằng có thể thấy trong câu chuyện của Owens và Long, đến tinh thần cao cả của vận động viên marathon người Tanzania John Stephen Akhwari, người đã chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng, không bỏ cuộc mà cố gắng hoàn thành vòng đua cho đến cuối cùng về vì tinh thần dân tộc tại Thế vận hội năm 1968.
Sự cạnh tranh thuần túy giữa con người và con người trên sân khấu thể thao đã mang lại cho chúng ta sự an ủi to lớn khi mỗi ngày chúng ta đều phải đối mặt với cuộc sống tồn tại sự tham lam và tranh chấp. Với ý nghĩa đó, Thế vận hội cũng là một lễ hội hứa hẹn niềm hy vọng rằng nhân loại đang khao khát hòa bình và hòa hợp vượt lên trên những xung đột và thù hận luôn tồn tại.
Vì vậy, quả thực rất đau lòng khi xem những tranh cãi về quyết định của Thế vận hội mùa đông Bắc Kinh trong những ngày gần đây.
Trước hết, ngay cả đối với các vận động viên đã xem Thế vận hội trong bốn năm qua, một phán quyết công bằng quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Đây là lý do tại sao chúng tôi kỳ vọng rằng nước chủ nhà, Trung Quốc, sẽ chân thành trả lời và phản hồi về những tranh cãi nảy sinh gần đây. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng những người lợi dụng vụ việc lần này nhằm kích động sự căm ghét và hận thù lẫn nhau cũng đang làm tổn hại tinh thần của Thế vận hội. Đặc biệt, những kẻ chỉ cố gắng mọi cách thu hút sự nổi tiếng cho bản thân, không ngần ngại sử dụng các tin tức giả mạo để kích động sự phẫn nộ của người dân, một cách nào đó cũng chỉ khiến cho những nỗ lực của các vận động viên trở nên tỏa sáng hơn. Tuy nhiên cũng thật đáng tiếc khi không có nhiều tiếng nói đòi hỏi mọi người phải luôn có thái độ bình tĩnh và lý trí để giải quyết các vấn đề sai trái.
Giữa cuộc khủng hoảng chưa từng có về COVID-19, Hàn Quốc đã nổi lên như một trong những quốc gia đáng chú ý nhất trên thế giới. Điều mà nhiều phương tiện truyền thông nước ngoài đặc biệt chú ý là 'ý thức trưởng thành của công dân'.
Các phương tiện truyền thông nước ngoài như Washington Post (WP) tại Hoa Kỳ đã trích dẫn ý thức công dân ở tiêu chuẩn cao là một trong những chìa khóa để kiểm dịch thành công so với các quốc gia khác. Ngay cả sau nhiều thập kỷ độc tài và cuối cùng đạt được dân chủ, vẫn có những công dân không quay lưng lại với việc nhân quyền của họ bị vi phạm. Hàn Quốc đang phát triển thành một đất nước hình mẫu cho nhiều quốc gia, nuôi dưỡng sức mạnh của nền văn hóa phát triển mạnh mẽ trong bối cảnh hệ thống kinh tế và tự do đã phát triển trong vài năm qua. Mức độ thiện cảm đối với Hàn Quốc ngày càng tăng trong nhiều cuộc khảo sát cũng phản ánh điều này. Việc phẫn nộ dâng trào trước phán quyết không rõ ràng trong Thế vận hội là chuyện có thể hiểu được. Tuy nhiên, nếu chúng ta không kiểm soát cơn giận của mình đúng cách, nó có thể mang đến sự bất hạnh và làm giảm địa vị cao của quốc gia Hàn Quốc.
Về mặt này, thái độ đối phó với tình huống một cách trưởng thành và sự bình tĩnh không bị lung lay của vận động viên Hwang Dae Heon trong môn trượt băng tốc độ đường ngắn là điều vô cùng đáng tự hào. Vận động viên Hwang đã không bị ảnh hưởng bởi sự phẫn nộ và chỉ tập trung vào việc chứng minh năng lực của mình và cuối cùng đã giành được huy chương vàng đầu tiên về cho Hàn Quốc.
Quả thật, những lời của triết gia La Mã cổ đại Seneca vẫn còn nguyên giá trị cho đến ngày nay: "Luôn có một sự tĩnh lặng và bình tĩnh nhất định trong những cảm xúc khác nhau, tuy nhiên thứ cảm xúc mang tên "tức giận" thì chỉ chất chứa trong mình sự đau đớn, máu, vũ khí, tra tấn và đến cuối cùng khiến cho người ta ném bỏ lợi ích của bản thân và cố gắng gây hại cho người khác."
[Bài viết gốc được thực hiện bởi phóng viên Yoon Eun-sook (Trưởng phòng Kinh tế Quốc tế)]